13/2/2015, 6:11 pm
Moderators
xóm lá chiều xưa ...Nếu nói về tình yêu thì chắc chắn không ai hơn năm tui ở những điều ngang trái . Nhớ hồi mới về định cư nơi cái xóm lá tả tơi buồn hiu hắt này , phong độ năm tui tuột dốc thê thảm lắm , tuột đến nỗi năm tui phải lấy dây chuối buộc lại cái lưng quần rồi buông mấy câu thơ nằm lòng để trách thân phận mình :Từ độ về đây sống rất nghèoĂn toàn mì gói nấu dưa leoMấy thằng bất nghĩa thôi đừng đếnChỉ khổ thân tao kiếp bọt bèo !Ấy thế mà mấy thằng bất nghĩa vẫn cứ đến , vẫn cứ ăn theo năm tui ở cái khoản thơ yêu , vì chúng biết tui bèo gì bèo nhưng trái tim nghèo vẫn cứ chung thủy với tình yêu ... Nhớ lại hồi đó ở xóm lá có chị đàn bà giá :Già thì chưa hẳn đã giàNhưng mà được cái nước da trắng ngầnChị hay ra đứng ngoài sânTrách trời trách đất , trách gần tráchxaTrách ông hàng xóm gần nhàSao không thả bước tà tà sang chơi...Cách nhau cái giậu mồng tơiThế mà xa giống biển khơi ngàn trùng !Được lời như mở tấm lòng , nămtui thấu hiểu tình ý sâu xa của ngườiđẹp kề bên , bèn tức tốc copy nguyên bài thơ của Nguyễn Bính rồibất ngờ gởi E.mail qua cho nàng :Nhà nàng ở cạnh nhà tuiĐêm đêm điện cứ tối thui chập chờnHai người sống giữa cô đơnNàng ui đừng oán đừng hờn trách tuiGiá đừng cúp điện tối thuiThể nào tui cũng tới lui thăm nàng...Tui chiêm bao rất nhẹ nhàngCó con bướm trắng thường sang bên nàyBướm ơi ! bướm hãy vào đâyCho tui hỏi nhỏ câu này chút thôi ...Cớ sao nơi cái đầu hồiNàng hay ra đó mà ngồi khóc rên ?Mắt nàng đăm đắm trông lênCon bướm bướm ngán ... về bên ấy rồi ...Bỗng dưng tui quá bồi hồiLòng tui tự hỏi : yêu rồi hay sao ?!Bướm ơi ! đâu có lẽ nàoDây tơ tui muốn trói vào chân tui??!Đêm nay tui những bùi ngùiMà sao bên ấy nàng vui quá chừng!!?Là đàn bà giá , mà nhất là lại đang hiu quạnh ở chốn vùng sâu vùng xa ... thì ai mà chả mơ với mộng ? ai mà chả sợ lạnh khi đêm tối nằm không, gió lùa xạt xào qua kẽ vách ? Nên khi đọc xong cái E.mail xướt mướt đó nàng sao cầm lòng đặng ? nên đã mũi lòng thổn thức, bèn ngồi rấm rứt viết mấy câu thơ có ý thăm dò đối phương rồi hỏa tốc Reply lại cho năm tui :Em sợ tình anh như bướm trắngLượn lờ trong nắng ghẹo hoa chơiĐến khi hoa héo tàn đờiNhụy phai cánh rữa , bướm thời bayxa ...Cái nỗi sợ của người đàn bà giá đã từng nhiều lần "lỡ bước sang ngang" kể ra cũng có cơ sở , nên năm tui bèn giở chiêu trò theo binhpháp Tôn Ngô là "Án binh bất động"cứ lặng yên chẳng buồn đá động gì đến cái mảnh tình e ấp của nàng , để xem nàng cứng cựa ra sao ? Nhưng rồi chỉ 72 tiếng đồng hồ sau, mở E.mail ra năm tui lại sững sờ mừng quá đỗi khi thấy có một bài thơ nằm chình ình trong đó :Em bây giờ còn lại một nửa thôiMột nửa kia đã lạc mất lâu rồiChiều vụn vỡ một nửa em sụp đổCòn nửa kia ai biết khổ về đâu ?!*Em giờ đây cố đi tìm nửa khácDẫu nửa này có vừa lác vừa laoNửa xanh xao mà vớ nửa hao gầyChắc sẽ đẻ ra một bầy lóc nhóc ...Hahahaaahahahaaa ... Cái tình là cái chi chi ? / Mà sao tui chả hiểu gì hết trơn ???!