6/9/2010, 6:50 am
Quản Lý
NỖI ĐAU MẤT MẸ !
Lâu lắm rồi tôi mới bước chân vào
siêu thị . Những dãy kệ chất đầy hàng hóa . Với không khí mát lạnh và
sàn gạch sạch bóng...Những người bão vệ vẫn nghiêm nghị và các bạn gái
tiếp thị cười tươi tắn đứng cạnh quầy đặt sản phẩm cũa mình.
Kéo lấy chiếc xe và đẩy dọc theo những kệ hàng , tôi cầm mấy
chai nước cam lớn bỏ vào xe , khi về nhà sẽ đặt vào tủ lạnh , để mẹ tôi
uống dần , vì mẹ rất thích uống nước cam lạnh sau mỗi bữa ăn... Bước vài
bước , tôi chợt ngỡ ngàng : Mẹ đã mất rồi còn đâu !
Đến chổ đặt trái cây , mùi sầu riêng thoang thoãng làm mắt tôi
cay xòe muốn khóc . Ngày trước trong các loại trái cây , mẹ tôi vẫn
thích nhất là sầu riêng . Nhà chĩ có 3 mẹ con , nhưng mùa nào tôi cũng
mua thường xuyên . Có lần nhận được tiền thưỡng của cty tôi vội chạy ra
chợ mua 2 trái to , tách vào 1 cái hộp đặt trong tủ lạnh để mẹ ăn
dần. Anh hai tôi cũng thế , cứ cách tuần là anh mua về 1 quả to , thế
là mẹ con súm sít ngồi ăn với nhau vui vẽ . Tôi nhìn những trái sầu
riêng đầy gai bất chợt thở dài lòng đau nhói : Mẹ đã mất rồi còn đâu !
Đi ngang những món mẹ tôi vẫn thích : nho khô , bánh solite , mứt
gừng , chã lụa , pa tê gan...tôi thấy nhớ Mẹ da diết ..Vì mỗi lần đi
siêu thị là tôi hây mua những món mà Mẹ tôi thích ăn , mặc dù mẹ bảo là
không ăn . Thế nhưng...cứ quên đi vài ngày , khi nhìn lại mấy món mà tôi
mua đó đã dần dần vơi đi , nhửng lúc đó tôi thấy vui lắm . Vậy mà bây
giờ...Mẹ đã mất rồi còn đâu !
Anh em tôi rất thích món canh chua cá diêu hồng do mẹ tôi nấu , cái
khẩu vị khó tã ; nó vừa ngọt vừa chua vừa cay vừa nóng , mà mỗi lần ăn
là anh em tôi toát cã mồ hôi , vậy mà vẫn thích mẹ nấu cho ăn . Mẹ tôi
rất ưa uống ly ca phê sữa thật đậm vào buổi sáng , tôi thường hây pha
cho mẹ uống , dù lúc sau nầy mẹ kg dám uống vì sợ mất ngũ và sẽ ảnh
hưởng đến sức khõe . Chỉ đến vài ngày trước khi mất , Mẹ bổng đòi uống
trở lại , bằng cái phin cà phê cũa bà ngoại tôi , mà mẹ thường nói nó có
cách nay hơn 30 năm mà mẹ vẫn dùng . Vậy mà tôi lại không đoán dược Mẹ
sắp đi xa...
Tôi xách chiếc túi nhẹ tênh ra về , vì chẵng mua được gì hơn ngoài
cái khăn lau mặt . Về đến nhà con * lucky chạy ra mừng đón , nhưng tôi
không còn thấy bóng dáng mẹ đâu nữa vì...Mẹ đã mất rồi còn đâu !
Trước khi nhắm mắt , mẹ cầm tay anh tôi và tôi run rẫy dặn :" Các con
phãi thương nhau , lo lắng cho nhau , phải sống cho thật tốt , rồi Mẹ
nhìn tôi mĩm cười nói ...con gái cũa mẹ phải thật ngoan , không được
cãi lời anh hai , rồi mẹ vuốt tóc tôi và ra đi...Tôi đã gào khan cỗ và
gọi 2 tiếng mẹ ơi...nhưng Mẹ nằm đó lặng im không nói....Mẹ ơi con xin
hứa sẽ nghe theo lời Mẹ...hãy yên lòng mà ra đi mẹ nhé !
Có những sự thật mà cho đến hôm nay tôi vẫn không thể tin được .
Trong đời người có bao nhiêu là nổi đau , nhưng mất mẹ là nổi đau duy
nhất mà tôi không thể nào chịu được , và nhất là trong quãng đường đời
còn lại , tôi sẽ phải đối đầu với biết bao nổi đau và mất mác
khác...Thật nhiều !!
Trước đây có điều gì mong cầu hoặc gặp điều gì bất trắc , Mẹ chấp tay
cầu nguyện Phật Trời , nay chúng tôi chấp tay cầu nguyện Mẹ : Mẹ thương
yêu trở thành Mẹ thiêng liêng !! xin Mẹ hãy phù hộ cho chúng con , hãy
tiếp thêm sức mạnh cho chúng con , để chúng con bước tiếp trên con đường
mà không có Mẹ đi cùng !! Hãy soi sáng đường chúng con đi Mẹ nhé...!!