Welcome to Miền ký ức Forum's. Nơi những kỷ niệm vẫn còn sống mãi với thời gian....

Sự trả thù ngọt ngào.......!!!!!!!! EmptySự trả thù ngọt ngào.......!!!!!!!! Empty

Sự trả thù ngọt ngào.......!!!!!!!!

Share

Go downThông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

29/4/2012, 11:28 pm
Ẩn Danh
Ẩn Danh


Thành viên chí cốt

Thành  viên chí cốt

Rùa ơi, nhớ em không?

- Không.

-

- Rùa ơi, yêu em không?

- Yêu à? Uhm anh chưa.

- Uhm em biết rồi................................()

Không biết từ lúc nào mà hai người lại có thể thân thiết đến thế. Nó mỉm cười hạnh phúc khi cảm nhận được điều đó. Từ buổi đầu gặp nhau nó và Thượng Đình như chó với mèo. Thượng Đình có phong thái tao nhã và có gì đó rất nhẹ nhàng, nhưng ngay từ lần gặp đầu tiên nó đã ko có cảm tình gì, nếu không muốn nói là khó chịu. Thượng Đình đã để nó đợi gần ba mươi phút chỉ với một lý do đơn giản rằng nhìn nó cũng khó ưa. Thế là bắt đầu cuộc chiến ngầm giữa nó và Thượng Đình. Vì công việc bắt buộc nó phải trao đổi và gặp hắn ta thường xuyên. Đã nhiều lần cả hai tranh luận gay gắt đến nỗi tưởng rằng đã ko ai nhìn mặt ai, thế mà chỉ được một ngày thì mọi việc đâu lại vào đấy, mọi chuyện trên trời dưới đất đều được lôi vào, chẳng ai nhường ai cả.

- Đồ vịt, sao em xấu xí thế?

- Rùa à, em không xấu đâu nhé, em chỉ cố tình làm xấu đi để cho giống với anh thôi đấy.... ^____^

Những câu nói châm chọc nhau đến chói tai lại có thể kéo hai người gần nhau hơn. Thời gian trôi đi và nó nhận ra nó cũng có chút chút tình cảm với Thượng Đình. Nhưng nó không biết Thượng Đình nghĩ gì cả, một con người ẩn chứa nhiều ưu tư nhưng lại giỏi ngụy trang.

Trưa hôm nay nó đã nhận lời đi cafe cùng Thượng Đình. Nó nghĩ cần phải thân thiết hơn để có thể nói chuyện với hắn ta bình thường được, sao mà cứ mỗi lần nói chuyện lại cãi nhau thế kia, nó không hiểu sao Thượng Đình lại ghét nó đến thế. Nhìn hắn ta nói chuyện với mọi người lịch sự và rất vui vẻ tự nhiên nó chạnh lòng. Không lẽ nó không đủ sức hấp dẫn hay hắn không coi nó là phụ nữ nhỉ. Ngày nào nó cũng ngắm mình thật lâu và nó luôn cảm thấy hài lòng với nhan sắc thường thường bậc trung của nó. Nó tin là ở nó có một cái gì đó rất cuốn hút, nó tin thế vì chung quanh nó có nhiều vệ tinh mà, thế nhưng chưa ai có thể nói chuyện với nó kiểu bất lịch sự như thế, nó ấm ức và bực mình mỗi khi nghĩ đến Thượng Đình. Nhìn vẻ mặt đắc thắng của hắn mỗi khi thấy nó im lặng vì tức nó chỉ muốn hét toáng lên và nhảy vào đánh đấm cho hả cơn giận đang bùng cháy trong nó. Nhưng nó đã kịp kiềm chế vì nó phải giữ thể diện và vì hắn là khách hàng, từ nhỏ đến giờ nó chưa biết nhượng bộ ai. Nó nổi tiếng ranh ma và láu cá từ bé cơ đấy.

------------

- Chụt.....

-

Ôi trời, tim nó nhảy bài lam-ba-đa, mặt nóng ran, nó đứng hình vài giây không biết nên làm gì nói gì, người nó cứng đơ như bị điểm huyệt trong phim Tàu ấy. Thượng Đình đã đặt lên môi nó một nụ hôn, không nồng nàn nhưng cũng đủ làm nó nín thở. Sao hắn có thể khi dễ nó đến thế. Nó tức giận ra về, nó không nói gì cũng không tát Thượng Đình. Đáng lý ra hắn ta đáng được lãnh trọn cái tát của nó thế nhưng nó đã không làm thế.

- Nếu hôm nay có gì không phải thì cho anh xin lỗi nhé.

Nó không tin vào mắt mình, Thượng Đình đã nhắn tin chỉ để xin lỗi nó ư? Chuyện lạ nhỉ, nó im lặng và không trả lời và lảng tránh chuyện này vì nó cảm thấy xấu hổ khi bản thân nó cũng có cảm giác cho nụ hôn ấy. Tức đấy nhưng cũng vui nhỉ, lần đầu tiên nó bị hôn.

................

Mấy hôm nay nó chỉ nghe bài hát ấy. Nghe cả ngày mà không biết chán, giờ nó đã nghiện và có thể hát theo bài hát mà nó đã cùng nghe với Thượng Đình. Nó đã yêu hắn rồi sao? Nó chưa bao giờ nghe lời ai cả, nó cứng đầu và cao ngạo lắm. Nên chuyện nó chống đối mỗi lần Thượng Đình góp ý hay "dạy bảo" gì là hiển nhiên và y như rằng hai đứa chỉ có cãi nhau vì phải bảo vệ "môn phái" của mình thôi. Trước mặt là thế nhưng về nhà nó lại khác, nó nhớ từng lời của hắn, ngoan ngoãn làm theo như một con mèo đang chơi cuộn len. Nhiều khi nó giật mình phát hiện ra điều đó nhưng nó lại mỉm cười hạnh phúc. Không biết Thượng Đình có nhận ra không nhỉ?

- Anh về chưa? ()

- Chưa...

- Anh đang ở đâu? ()

- Anh đang ở........

-()

- Alo...... Em đang ở đâu........?

-()

-ALo, alo, sao không trả lời

- Tút...........

Không hiểu sao nó lại bấm số của Thượng Đình, nó muốn nghe giọng của hắn. Nó đang gặp một vài sự cố. Nó không thể tự giải quyết, điều nó có thể làm là im lặng và buông xuôi. Người đầu tiên nó nghĩ đến trong lúc này là hắn, nó cảm thấy bình yên và ấm áp khi bên hắn. Đã có quá nhiều việc cho hắn nghĩ ngợi và bận tâm rồi, giờ mà thêm việc của nó vào nữa thì chắc nó trở thành gánh nặng mất. Tắt máy và nó cảm thấy thật cô đơn giữa cái đất Sài Gòn ồn ào về đêm này, nó khóc om sòm như một đứa con nít. Hai mắt nó nặng trĩu và sưng húp. Khóc đã đời nó buồn bã chạy về nhà. Có ai như nó không, chạy xe mà cũng khóc, nước mắt nhòe ra chẳng thấy đường chạy nữa. À, nước mũi cũng tèm lem nốt... Nếu tháo chiếc khẩu trang ra chắc mặt mũi nó như con mèo rồi.

Mở máy. 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9.................. rất nhiều cuộc gọi nhỡ của Thượng Đình. Nó không nghĩ Thượng Đình lại có thể kiên nhẫn đến thế, không nghĩ Thượng Đình lại lo lắng cho nó. Lòng nó như ấm lại...

- "Anh ngủ chưa? Em ăn rồi, em không sao"...

Mười phút sau

- "Không sao thì đừng làm anh lo, điện thoại chỉ nghe khóc rồi tắt máy. Bực......"

Đọc đi đọc lại cả chục lần, đêm đó nó ôm cái điện thoại khóc như mưa, hạnh phúc là đây sao, nó không nghĩ Thượng Đình lại nói thế. Lo cho nó ư? Bực vì lo cho nó? Nó như đứa trẻ được xoa dịu khi làm nũng vậy. Ấm áp đến lạ.

............................

Đã bốn tháng rồi, tuy không nói yêu và không chính thức tỏ tình gì nhưng Thượng Đình đã nắm tay nó, rất chặt và rất ấm. Nó thích nhất được Thượng Đình hôn vào má, mỗi lần như thế nó cảm thấy trái tim của Thượng Đình rất gần, nó như được che chở và nó là của Thượng Đình vậy.

Tối nay nó có hẹn với Thượng Đình. Quán cafe quen thuộc mà hắn và nó đã đến từ những ngày còn chiến tranh vùng vịnh, quăng bom và thả mìn để triệt tiêu đối thủ. Giờ nhớ lại nó thấy vui và buồn cười ghê. Đúng như phim Tàu luôn, đánh nhau ì xèo, chưởng qua chưởng lại cả hai trọng thương mới bắt đầu kết bằng hữu. Nó đã kể chuyện về Thượng Đình cho nhỏ bạn thân nghe và nhỏ bảo Thượng Đình là người tốt đấy. Hay nhỉ, được lòng cả con bạn chí cốt của nó luôn đấy. Dù hai đứa chưa gặp bao giờ .^____^.

- Rùa..... kể chuyện em nghe, chuyện về người ấy của anh đó.

- Uhm thì là.... ngày xửa ngày xưa........

Nó đã được thỏa mãn sự tò mò, một dấu hỏi khổng lồ mà nó đã đặt ra từ rất rất lâu nay đã được Thượng Đình giải mã. Một câu chuyện rất buồn, nó nghe mà cũng buồn, buồn cho một kết thúc đau. Nó mỉm cười, nụ cười hạnh phúc đã xuất hiện bấy lâu nay lâu lắm rồi. Nếu chuyện của Thượng Đình không kết thúc thế thì giờ nó và hắn có cùng ngồi đây với nhau không? Bất chợt lòng nó đau nhói. Lần đầu tiên nó thấy đau đau trong tim. GIờ nó mới phát hiện thì ra nó cũng có trái tim, trái tim của nó nhỏ bé và yếu ớt thế sao? Nó cảm thấy ganh tỵ đấy. Tình yêu à? Thượng Đình đã yêu cô ấy rất nhiều. Nó muốn khóc lắm. Nhưng lý do cho những giọt nước mắt này là gì? Không lẽ bảo là nó ganh tỵ, thật vô lý và ấu trĩ. Ghen với quá khứ à, nó thấy nó nhỏ nhen và ích kỷ, cảm giác giờ của nó bơ vơ, cô đơn và tủi thân... Nó thấy nó chẳng có gì cả, nó không có tình yêu của mẹ, hắn thì có. Nó ganh tỵ với hắn. Mẹ hắn yêu hắn nhiều lắm, nó thèm tình yêu của mẹ hắn dành cho hắn. Ấu trĩ thật... Có ai hiểu cho nó không? Và nó ganh tỵ với cô gái kia nữa. Vì cô ấy có được tình yêu mà nó không có. Qua lời kể nó có thể thấy được sự yêu thương mà Thượng Đình dành cho cô ấy, trong đầu nó bắt đầu hình dung ra cảnh hắn chăm sóc và nâng niu cô ấy, tự nhiên nó thấy cay cay nơi sống mũi... Nó thấy bơ vơ lắm. Sự ganh tỵ của trẻ con, mặc kệ đấy nó là trẻ con mà. Đã cố gắng rất nhiều để ngăn không cho nước mắt rơi. Nó cứng cỏi thật, từ nhỏ mỗi lần tủi thân nó đều chạy về bên bà và khóc tấm tức, lúc đó bà nó chẳng hiểu gì nhưng vẫn âu yếm xoa dịu nó. Giờ thì bà nó đã yếu lắm rồi, nó không muốn bà nó buồn thêm nữa đâu nên nó đã tìm ra một phương án khả thi và rất ư là lợi hại đấy nhé, đó là tập cách khóc một mình. Trên đường về nhà mắt nó nhòe đi, cay xè. Nó như đang trốn chạy con quái vật đang dồn nó vào chân tường, nó sợ cảm giác này lắm. Có ai nhìn thấy nó đang khóc không? Không hiểu vì sao nó lại khóc, giờ có phải Thượng Đình không quan tâm nó đâu. Nó hiểu chứ nhưng nước mắt cứ rơi...
Ngày mai nó sẽ yêu Thượng Đình nhiều hơn thế nữa để cô gái kia phải ganh tỵ ngược lại vói nó, đó là cách để nó trả thù cho những giọt nước mắt ngày hôm nay.

Thích

Báo xấu [0]

Gửi một bình luận lên tường nhà Ẩn Danh
Trả lời chủ đề này

Về Đầu TrangThông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Sự trả thù ngọt ngào.......!!!!!!!! EmptySự trả thù ngọt ngào.......!!!!!!!! Empty

« Xem bài trước | Xem bài kế tiếp »

Bài viết liên quan

    Quyền hạn của bạn:

    Bạn không có quyền trả lời bài viết



    • Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Cookies | Thảo luận mới nhất
    • Skin SVNH Rip by dothinh Phát triển bởi BQT và tất cả thành viên.
      Chúng tôi không chịu trách nhiệm về các bài viết do thành viên đưa lên.
      Vui lòng ghi rõ nguồn gốc bài viết khi phát hành lại thông tin từ diễn đàn này.

      © FM - Mods by Zzbaivong

     Copyright © wWw.BếnXưa.Vn 2010 - 2024 | Diễn đàn bắt đầu : 16/07/2010 | Liên hệ / Phone 0973210690. | QC :