6/7/2011, 8:12 pm
Quản Trị Viên
Ánh mắt người mơ mộng
Hồi thứ nhất : Vô tình
Kỳ bước vào lớp học trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người,trong đó có cả Cỏ May-cô bạn mà Kỳ quý nhất .Củng phải,Kỳ rất ít khi đi học,nhưng không hiểu sao hôm nay lại mang sách vở tới lớp,điều đó quả thật đã làm mọi người bất ngờ .Kỳ nhanh chóng tìm chỗ ngồi ,Kỳ tìm chỗ nào càng xa Cỏ May càng tốt, vì ở vị trí đó,Kỳ có thể nhìn Cỏ May thoải mái mà không sợ bị phát hiện,Kỳ quý Cỏ May lắm,tuy hai người gặp nhau chưa lâu và nói chuyện không nhiều nhưng không hiểu tại sao Cỏ May lại để lại một ấn tượng rất đặc biệt trong đầu Kỳ mà tối nào chàng củng phải bồn chồn .
Nhớ lại ngày đầu mới bước vào lớp,mọi người đều xa lạ.Tất nhiên rồi,rời quê hương,đứa nào củng quần áo tóm gói dắt vào thành phố học,cái mộng lúc đó là vậy.Ngày ấy thành phố trong suy nghĩ của bọn nó đẹp và vui nhộn lắm,nào là phố hoa,đèn đường,những khu vui chơi,những chốn ăn uống thật sảng khoái và ngon,nghe tới là đứa nào củng chảy nước dãi...
Vốn là một anh chàng hiền lành từ nông thôn vào thành phố,Kỳ bước vào lớp mà chưa kịp nhìn mặt một ai.Kỳ vội vã bước nhanh theo con đường sát bên cửa vào,đang cắm đầu đi bỗng bị một cánh tay chạm vào vai Kỳ làm Kỳ giật mình đứng lại :
- Bạn ơi ? Cô bé gọi
Kỳ quay đầu lại nhìn, chàng chưa kịp trả lời thì
-Dưới đó hết chỗ rồi, bạn ngồi tạm chỗ này nè .
Vừa dứt lời như không cho Kỳ có thời gian suy nghĩ thêm, cô bé ngồi xích vào trong, để lại một khoảng trống vừa đủ một người ngồi.Kỳ đứng một hồi lâu,mặt chàng bắt đầu nóng và đỏ,Kỳ liếc mắt nhìn phía dưới,quả thật không còn chỗ nào,Kỳ đành ngồi vào vị trí mà cô bé vừa mời .
Kỳ ngồi vào ghế nhưng lại ngồi sát vào đầu ghế,cách cô bé một đoạn,đúng là cái bản chất " cù lần " của một đứa nhà quê làm cho Kỳ không dám ngồi gần cô bé .
Kỳ vừa ngồi,vội ngước mặt lên bảng.Cô bé quay sang,hỏi :
-Sao bạn tới muộn vậy , thầy vừa điểm danh xong rồi ?
-Tôi ...đi nhầm đường... . ( Kỳ ấp úng trả lời cô bé )
-Bạn lên bàn thầy điểm danh đi .
Nghe vậy,dù còn hơi ngại nhưng Kỳ vội bước đi lên bàn thầy .
-Thưa thầy em đến muôn .
Thầy giáo quay lại nhìn và hỏi :
-Em tên là gì ?
-Dạ ,Hàn Kỳ .
Sau đó Kỳ vội bước quay về chỗ ngồi cạnh cô bé,vừa ngồi xuống,cô bé quay sang mỉm :
-Bạn tên Kỳ à ?
-Ừ ( Kỳ nhanh đáp )
-Mình là Cỏ May,chúng ta làm bạn với nhau nha ?
Lúng túng,Kỳ không biết phản ứng thế nào,bỗng chàng buột miệng buông ra tiếng " Ừ " vừa nhỏ lại ngắn cụt .Thế là cuộc làm quen bắt đầu nhưng chỉ có một bên hỏi và một bên trả lời giống như cảnh sát đang hỏi khẩu cung tội phạm vậy .
Rồi sau đó,những buổi học sau đó nữa,Kỳ bắt đầu nói chuyện với Cỏ May nhiều hơn.Kỳ và Cỏ May hiểu nhau nhiều hơn,và củng từ đó ,mọi chuyện bắt đầu với Kỳ và Cỏ May .
Hồi thứ nhất : Vô tình
Kỳ bước vào lớp học trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người,trong đó có cả Cỏ May-cô bạn mà Kỳ quý nhất .Củng phải,Kỳ rất ít khi đi học,nhưng không hiểu sao hôm nay lại mang sách vở tới lớp,điều đó quả thật đã làm mọi người bất ngờ .Kỳ nhanh chóng tìm chỗ ngồi ,Kỳ tìm chỗ nào càng xa Cỏ May càng tốt, vì ở vị trí đó,Kỳ có thể nhìn Cỏ May thoải mái mà không sợ bị phát hiện,Kỳ quý Cỏ May lắm,tuy hai người gặp nhau chưa lâu và nói chuyện không nhiều nhưng không hiểu tại sao Cỏ May lại để lại một ấn tượng rất đặc biệt trong đầu Kỳ mà tối nào chàng củng phải bồn chồn .
Nhớ lại ngày đầu mới bước vào lớp,mọi người đều xa lạ.Tất nhiên rồi,rời quê hương,đứa nào củng quần áo tóm gói dắt vào thành phố học,cái mộng lúc đó là vậy.Ngày ấy thành phố trong suy nghĩ của bọn nó đẹp và vui nhộn lắm,nào là phố hoa,đèn đường,những khu vui chơi,những chốn ăn uống thật sảng khoái và ngon,nghe tới là đứa nào củng chảy nước dãi...
Vốn là một anh chàng hiền lành từ nông thôn vào thành phố,Kỳ bước vào lớp mà chưa kịp nhìn mặt một ai.Kỳ vội vã bước nhanh theo con đường sát bên cửa vào,đang cắm đầu đi bỗng bị một cánh tay chạm vào vai Kỳ làm Kỳ giật mình đứng lại :
- Bạn ơi ? Cô bé gọi
Kỳ quay đầu lại nhìn, chàng chưa kịp trả lời thì
-Dưới đó hết chỗ rồi, bạn ngồi tạm chỗ này nè .
Vừa dứt lời như không cho Kỳ có thời gian suy nghĩ thêm, cô bé ngồi xích vào trong, để lại một khoảng trống vừa đủ một người ngồi.Kỳ đứng một hồi lâu,mặt chàng bắt đầu nóng và đỏ,Kỳ liếc mắt nhìn phía dưới,quả thật không còn chỗ nào,Kỳ đành ngồi vào vị trí mà cô bé vừa mời .
Kỳ ngồi vào ghế nhưng lại ngồi sát vào đầu ghế,cách cô bé một đoạn,đúng là cái bản chất " cù lần " của một đứa nhà quê làm cho Kỳ không dám ngồi gần cô bé .
Kỳ vừa ngồi,vội ngước mặt lên bảng.Cô bé quay sang,hỏi :
-Sao bạn tới muộn vậy , thầy vừa điểm danh xong rồi ?
-Tôi ...đi nhầm đường... . ( Kỳ ấp úng trả lời cô bé )
-Bạn lên bàn thầy điểm danh đi .
Nghe vậy,dù còn hơi ngại nhưng Kỳ vội bước đi lên bàn thầy .
-Thưa thầy em đến muôn .
Thầy giáo quay lại nhìn và hỏi :
-Em tên là gì ?
-Dạ ,Hàn Kỳ .
Sau đó Kỳ vội bước quay về chỗ ngồi cạnh cô bé,vừa ngồi xuống,cô bé quay sang mỉm :
-Bạn tên Kỳ à ?
-Ừ ( Kỳ nhanh đáp )
-Mình là Cỏ May,chúng ta làm bạn với nhau nha ?
Lúng túng,Kỳ không biết phản ứng thế nào,bỗng chàng buột miệng buông ra tiếng " Ừ " vừa nhỏ lại ngắn cụt .Thế là cuộc làm quen bắt đầu nhưng chỉ có một bên hỏi và một bên trả lời giống như cảnh sát đang hỏi khẩu cung tội phạm vậy .
Rồi sau đó,những buổi học sau đó nữa,Kỳ bắt đầu nói chuyện với Cỏ May nhiều hơn.Kỳ và Cỏ May hiểu nhau nhiều hơn,và củng từ đó ,mọi chuyện bắt đầu với Kỳ và Cỏ May .