1/4/2011, 4:04 pm
Mem chính thức
Chỉ là... em đang nhớ Hà Nội có anh
Nhớ …
Hà Nội…
Hà Nội rêu xanh một màu cũ kĩ…
Hà Nội uy nghiêm hào hoa…
Hà Nội êm ái trong từng câu hát…
Và…
Nhớ…
Hà Nội có anh…
Hôm nay cái lạnh về, đậm hơn, đúng chất đông hơn. Như lẽ thường tình, em lại nhớ anh. Cứ thế, em thả nỗi buồn trôi nổi giữa lòng Hà Nội, tìm về một thời hoang dại... riêng một thời cho anh – Mối tình đầu của em !
Người ta nói mối tình đầu bao giờ cũng để lại những kỷ niệm sâu sắc, khó phai nhạt trong ký ức mỗi người. Với em cũng vậy, anh như một giấc mơ màu hồng, thoảng qua trong cuộc đời em lướt đến rồi lại bay đi.
Ngày ấy, em - một cô bé mơ mộng… yêu nắng, thích mình là nắng, ấm áp ,dịu dàng …
Yêu mưa – thích những cơn mưa trái mùa dạo bước trên những con đường đầy nắng …
Vẫn biết rằng khi trời mưa thì làm gì có nắng nhưng em chẳng bận lòng , em hồn nhiên đi tìm cho mình một cơn mưa bóng mây, nơi mưa và nắng được ở bên nhau…nơi cầu vồng xuất hiện, nơi anh và em gặp nhau…
Anh- Chàng trai đến bên em bằng những nốt nhạc êm ái của bản tình ca mưa và nắng! Cứ âm thầm, lặng lẽ đi qua em, cuốn em theo những giai điệu ngọt ngào ấy… như cơn gió thoảng qua trong cơn mưa chiều vương màu nắng…
Anh – chàng trai của Hà Nội…mê guitar, thích lang thang trên những con phố HN, thích café vỉa hè, thích nắng, thích gió, thích lắng tai nghe những giai điệu kì diệu của cuộc sống …
Anh – chàng trai của Hà Nôi – chàng trai của riêng em!
Hà Nội – Anh và Em
Lang thang trên con phố Phan Đình Phùng đầy lá và gió. Mùa thu, anh và em đã từng dạo bước qua đây, con đường nồng nàn hương hoa sữa quyện lẫn mùi lá khô thật đặc biệt, gió thổi những giai điệu mát lành, cõi lòng nhẹ nhõm và bình yên đến kì lạ, mặc cho gió cuốn đi hết những lo toan những mệt mỏi những bộn bề của cuộc sống, mặc cho gió cuốn đi cả nỗi lòng, cả chất chứa, phiền muộn, bước đi trong vô thức, cứ như hai ta đang dạo bước trên thiên đường …
Hà Nội, những buổi sáng sớm trong lành nắm tay anh đi dọc con đường xung quanh Hồ Gươm, dòng nước tĩnh lặng không chút gợn sóng, sương phủ trên những cành cây già khẳng khiu ngã xuống mặt hồ yên ả, HN sáng sớm cầu Thê húc nghiêng mình bên tháp Rùa cổ kính lung linh dưới bóng nước… Hà Nội đẹp như một bức tranh thủy mặc…!
Hà Nội, những buổi chiều bên anh, ngồi trong một quán trà đá ven đường nhìn dòng người tấp nập đi qua, ngồi trong quán cafe phố cổ ngắm những con phố xào xạc lá vàng rơi, những ngõ nhỏ gió xôn ùa về, vừa nhâm nhi tách cafe vừa nghe những khúc nhạc của cố nhạc sĩ họ Trịnh... Hà Nội trong em là thế, nhẹ nhàng qua từng góc phố, dịu dàng hương hoa sữa , thơm mùi cốm mới…
Những kỷ niệm xa xôi ùa về trong ký ức mênh mang, mênh mang…
Em nhớ Hà Nội! Nhớ những giai điệu êm ái qua tiếng đàn guitar của anh, âm thanh của cuộc sống, rất dịu, rất nhẹ, anh chạm vào trái tim em tình cờ từ những bản nhạc không lời ngọt ngào ấy, yêu “ người Hà Nội ” “ yêu mùa thu Hà Nội”, yêu “ mùa hoa sữa ” và yêu … người con trai Hà Nội ấy hơn bao giờ hết.
Nhớ! Nhớ lắm tình đầu à, Nhớ da diết Hà Nội dù em đang ở ngay trong lòng Hà Nội nhỏ xinh này. Chỉ là... em đang nhớ Hà Nội có anh...mà thôi !
Tình yêu giống như pha lê, đẹp nhưng mong manh dễ vỡ…
Hà Nội giờ chỉ một mình em với con đường, góc phố nhỏ, quán café quen thuộc của hai đứa …một mình vẩn vơ với những cơn gió, chiếc lá vàng sót lại của mùa thu, mơ màng trong cái lạnh tê tái của mùa đông và cả nỗi nhớ anh đang dần tan chảy trong tim em !
Hà Nội giờ đã khác… và em cũng không còn là cô bé của ngày xưa – là một thời đã xa rồi, phải không anh ?…
Nhưng em vẫn nhớ...
Nhớ một Hà Nội của riêng em, trong trái tim em, một ngăn nào đó đã khóa chặt, đã chôn sâu và mãi mãi giữ lại trong một miền kí ức xa xôi !
***
Nhớ một ngày mưa…
Nhớ một ngày nắng trải dài như mật ngọt…
Nhớ một ngày đi bên Anh – Hà Nội của em !
cùng nhau click vào những link này để tham khảo thêm thông tin nhé
Mua ban |
May tinh de ban |
May tinh xach tay |
Dien thoai di dong
Nhớ …
Hà Nội…
Hà Nội rêu xanh một màu cũ kĩ…
Hà Nội uy nghiêm hào hoa…
Hà Nội êm ái trong từng câu hát…
Và…
Nhớ…
Hà Nội có anh…
Hôm nay cái lạnh về, đậm hơn, đúng chất đông hơn. Như lẽ thường tình, em lại nhớ anh. Cứ thế, em thả nỗi buồn trôi nổi giữa lòng Hà Nội, tìm về một thời hoang dại... riêng một thời cho anh – Mối tình đầu của em !
Người ta nói mối tình đầu bao giờ cũng để lại những kỷ niệm sâu sắc, khó phai nhạt trong ký ức mỗi người. Với em cũng vậy, anh như một giấc mơ màu hồng, thoảng qua trong cuộc đời em lướt đến rồi lại bay đi.
Ngày ấy, em - một cô bé mơ mộng… yêu nắng, thích mình là nắng, ấm áp ,dịu dàng …
Yêu mưa – thích những cơn mưa trái mùa dạo bước trên những con đường đầy nắng …
Vẫn biết rằng khi trời mưa thì làm gì có nắng nhưng em chẳng bận lòng , em hồn nhiên đi tìm cho mình một cơn mưa bóng mây, nơi mưa và nắng được ở bên nhau…nơi cầu vồng xuất hiện, nơi anh và em gặp nhau…
Anh- Chàng trai đến bên em bằng những nốt nhạc êm ái của bản tình ca mưa và nắng! Cứ âm thầm, lặng lẽ đi qua em, cuốn em theo những giai điệu ngọt ngào ấy… như cơn gió thoảng qua trong cơn mưa chiều vương màu nắng…
Anh – chàng trai của Hà Nội…mê guitar, thích lang thang trên những con phố HN, thích café vỉa hè, thích nắng, thích gió, thích lắng tai nghe những giai điệu kì diệu của cuộc sống …
Anh – chàng trai của Hà Nôi – chàng trai của riêng em!
Hà Nội – Anh và Em
Lang thang trên con phố Phan Đình Phùng đầy lá và gió. Mùa thu, anh và em đã từng dạo bước qua đây, con đường nồng nàn hương hoa sữa quyện lẫn mùi lá khô thật đặc biệt, gió thổi những giai điệu mát lành, cõi lòng nhẹ nhõm và bình yên đến kì lạ, mặc cho gió cuốn đi hết những lo toan những mệt mỏi những bộn bề của cuộc sống, mặc cho gió cuốn đi cả nỗi lòng, cả chất chứa, phiền muộn, bước đi trong vô thức, cứ như hai ta đang dạo bước trên thiên đường …
Hà Nội, những buổi sáng sớm trong lành nắm tay anh đi dọc con đường xung quanh Hồ Gươm, dòng nước tĩnh lặng không chút gợn sóng, sương phủ trên những cành cây già khẳng khiu ngã xuống mặt hồ yên ả, HN sáng sớm cầu Thê húc nghiêng mình bên tháp Rùa cổ kính lung linh dưới bóng nước… Hà Nội đẹp như một bức tranh thủy mặc…!
Hà Nội, những buổi chiều bên anh, ngồi trong một quán trà đá ven đường nhìn dòng người tấp nập đi qua, ngồi trong quán cafe phố cổ ngắm những con phố xào xạc lá vàng rơi, những ngõ nhỏ gió xôn ùa về, vừa nhâm nhi tách cafe vừa nghe những khúc nhạc của cố nhạc sĩ họ Trịnh... Hà Nội trong em là thế, nhẹ nhàng qua từng góc phố, dịu dàng hương hoa sữa , thơm mùi cốm mới…
Những kỷ niệm xa xôi ùa về trong ký ức mênh mang, mênh mang…
Em nhớ Hà Nội! Nhớ những giai điệu êm ái qua tiếng đàn guitar của anh, âm thanh của cuộc sống, rất dịu, rất nhẹ, anh chạm vào trái tim em tình cờ từ những bản nhạc không lời ngọt ngào ấy, yêu “ người Hà Nội ” “ yêu mùa thu Hà Nội”, yêu “ mùa hoa sữa ” và yêu … người con trai Hà Nội ấy hơn bao giờ hết.
Nhớ! Nhớ lắm tình đầu à, Nhớ da diết Hà Nội dù em đang ở ngay trong lòng Hà Nội nhỏ xinh này. Chỉ là... em đang nhớ Hà Nội có anh...mà thôi !
Tình yêu giống như pha lê, đẹp nhưng mong manh dễ vỡ…
Hà Nội giờ chỉ một mình em với con đường, góc phố nhỏ, quán café quen thuộc của hai đứa …một mình vẩn vơ với những cơn gió, chiếc lá vàng sót lại của mùa thu, mơ màng trong cái lạnh tê tái của mùa đông và cả nỗi nhớ anh đang dần tan chảy trong tim em !
Hà Nội giờ đã khác… và em cũng không còn là cô bé của ngày xưa – là một thời đã xa rồi, phải không anh ?…
Nhưng em vẫn nhớ...
Nhớ một Hà Nội của riêng em, trong trái tim em, một ngăn nào đó đã khóa chặt, đã chôn sâu và mãi mãi giữ lại trong một miền kí ức xa xôi !
***
Nhớ một ngày mưa…
Nhớ một ngày nắng trải dài như mật ngọt…
Nhớ một ngày đi bên Anh – Hà Nội của em !
cùng nhau click vào những link này để tham khảo thêm thông tin nhé
Mua ban |
May tinh de ban |
May tinh xach tay |
Dien thoai di dong