Welcome to Miền ký ức Forum's. Nơi những kỷ niệm vẫn còn sống mãi với thời gian....

Lời sám hối muộn màng EmptyLời sám hối muộn màng Empty

Lời sám hối muộn màng

Share

Go downThông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

21/3/2011, 3:01 pm
ThuanPhongVlog
ThuanPhongVlog


Người sáng lập

Người sáng lập

“Mẹ có tội, các con hãy tha thứ cho mẹ”, chiếc xe chở phạm nhân đã đi
khuất, nhưng lời nói sau cùng của kẻ giết người như vẫn còn văng vẳng.
Kẻ gây tội ác phải chịu hình phạt. Những đứa trẻ bỗng chốc trở thành mồ
côi với nỗi đau mất cha, mẹ đi tù. Tấn bi kịch đó bắt đầu từ những nhát
dao oan nghiệt.
Lời sám hối muộn màng 1300677556_giet-chongNguyễn Thị Liên


Đứng trước vành móng ngựa, trong phiên
xử tuần qua, bị cáo Nguyễn Thị Liên (ảnh - SN 1962), trú tại tổ dân phố
14, thị trấn Chư Sê, huyện Chư Sê (tỉnh Gia Lai) khóc nức nở. Nhìn
Liên, không ai có thể nghĩ rằng, đó là người đã nhẫn tâm dùng dao giết
người, mà nạn nhân chính là người chồng đầu ấp, tay gối, người đã chung
sống với Liên gần 20 năm trời và có với nhau năm mặt con.

Như mọi người phụ nữ khác, Nguyễn Thị
Liên cũng từng mơ ước có một gia đình hạnh phúc và những đứa con ngoan.
Nhưng dường như số phận chưa bao giờ mỉm cười với người phụ nữ này. Sau
đổ vỡ của cuộc hôn nhân đầu, Liên đem theo con gái nhỏ đến với cuộc hôn
nhân thứ hai. Nhưng “niềm vui ngắn chẳng tày gang”, khi năm đứa con lần
lượt chào đời cũng là lúc gia đình Liên gặp nhiều sóng gió. Từ một
người đàn ông chí thú làm ăn, yêu vợ, thương con, anh Nguyễn Đình H.
(chồng Liên) bỗng dưng thay đổi tính tình, thường xuyên gây gổ, chửi
bới, đánh đập vợ. Thương con, Liên đã nhiều lần cắn răng chịu đựng mong
níu giữ mái ấm gia đình. Nhưng “con giun xéo lắm cũng quằn”, bi kịch đã
xảy ra khi Liên không còn sức để kìm nén.

Đó là buổi tối định mệnh ngày
26/7/2010, sau khi đi nhậu về, Nguyễn Đình H. đã đóng cửa rồi gây sự,
chửi bới và đánh vợ. Khi các con can ngăn, anh H. bỏ xuống bếp. Sợ
chồng đi tìm hung khí để đánh mình tiếp, Liên chạy lên gác rồi chui qua
cửa sổ nhảy ra ngoài trốn. Đến khoảng 22g cùng ngày, Liên quay về nhà.
Thấy chồng đã nằm ngủ trên giường, Liên lấy hai con dao Thái Lan ở
trong túi xách rồi cứ thế đâm liên tiếp năm nhát vào ngực, bụng và tay
của anh H. Do vết thương quá nặng, anh H. đã chết trên đường đi cấp cứu.

Trong phiên tòa hôm ấy, chúng tôi cứ ám
ảnh mãi bởi ánh mắt của em Nguyễn Đình Hải (con trai của Liên và anh
H.). Một ánh mắt buồn thăm thẳm, chứa đựng nỗi đau quá lớn so với lứa
tuổi của em. Đứng nép vào góc phòng, Hải luôn tay gạt những giọt nước
mắt lăn dài trên má. Hỏi có giận mẹ không, em nức nở: “Cháu không giận
mà chỉ thương mẹ thôi. Mẹ khổ lắm. Mong tòa xử nhẹ để mẹ sớm trở về với
chúng cháu. Ba mất rồi, giờ mẹ đi tù, anh em cháu trở thành mồ côi”.
Đang ngơ ngác, thấy anh trai khóc, cháu Nguyễn Đình Lê Huy và Nguyễn
Đình Hoàng cũng bật khóc tức tưởi. Có lẽ hai cháu còn quá nhỏ để hiểu
được những gì đang xảy ra đối với gia đình mình.

Suốt phiên tòa, Nguyễn Thị Liên luôn
dày vò ân hận: “Bị cáo có tội, có lỗi với gia đình, với con cái. Bị cáo
vẫn còn thương chồng lắm”. “Thương chồng, sao lại giết chồng?”, Liên
khóc, run rẩy trước câu hỏi của một vị hội thẩm nhân dân. Liên biết
mình sẽ không đủ sức chống chọi với sự trừng phạt của pháp luật, với dư
luận xã hội, với gia đình, con cái và đặc biệt là sự dằn vặt của lương
tâm.

Giờ nghị án, ôm những đứa con vào lòng,
Liên nghẹn ngào: “Mẹ có tội với các con và ba các con nhiều lắm. Biết
bao giờ mẹ mới trả hết nợ cho các con đây”. Bà Hà Thị Huệ (mẹ của Liên)
vật vã dưới sàn nhà: “Con dại quá mới ra nông nỗi này. Con ơi, mẹ không
khóc nhưng sao nước mắt cứ chảy”. Chồng mất khi các con còn nhỏ, một
mình bà nuôi con khôn lớn. Ngày Nguyễn Thị Liên lấy anh Nguyễn Đình H.,
bà rất vui vì con mình đã yên bề gia thất. Nào ngờ, con rể chết, con
gái đối diện với lao tù, những đứa cháu mồ côi, rồi dư luận xã hội,
hàng xóm xì xào...

Quay qua phía gia đình bị hại (cũng là
thông gia), bà Huệ chắp tay: “Xin mọi người tha thứ cho nó”. Trên gương
mặt còn hằn rõ nỗi đau mất con, ông Nguyễn Đình Gia (cha ruột anh H. và
cũng là ba chồng Liên) cũng không kìm được nước mắt: “Con Liên hiền
lành ít nói, đến một con gà cũng không dám giết, sao lại ra nông nỗi
này. Giá mà nó chia sẻ những nỗi khổ thường ngày với mọi người, giá mà
chúng tôi quan tâm đến cuộc sống gia đình của con hơn, có lẽ mọi chuyện
sẽ không xảy ra như vầy”.

Phiên tòa kết thúc với bản án chín năm
tù dành cho bị cáo. Những người có mặt vừa giận, vừa thương người đàn
bà đang đứng trước vành móng ngựa. Cuộc sống của những đứa trẻ kia rồi
sẽ ra sao?
https://bit.ly/biovips

Thích

Báo xấu [0]

Gửi một bình luận lên tường nhà ThuanPhongVlog
Trả lời chủ đề này

Về Đầu TrangThông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Lời sám hối muộn màng EmptyLời sám hối muộn màng Empty

« Xem bài trước | Xem bài kế tiếp »

Bài viết liên quan

    Quyền hạn của bạn:

    Bạn không có quyền trả lời bài viết



    • Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất
    • Skin SVNH Rip by dothinh Phát triển bởi BQT và tất cả thành viên.
      Chúng tôi không chịu trách nhiệm về các bài viết do thành viên đưa lên.
      Vui lòng ghi rõ nguồn gốc bài viết khi phát hành lại thông tin từ diễn đàn này.

      © FM - Mods by Zzbaivong

     Copyright © wWw.BếnXưa.Vn 2010 - 2020 | Diễn đàn bắt đầu : 16/07/2010 | Liên hệ / Phone 0973210690. | QC :